Tóm tắt nội dung truyện Một mực cưng chiều. Tổng Tài Đại Nhân Goá Vợ Rồi Chapter 0. Lượt xem: 71. Tiệm hoa hướng dương góc phố Chapter 1. Lượt xem: 104. Băng Lãnh Thượng Thần Xin Hãy Buông Tha Chapter 5. Lượt xem: 194.
Con trai 5 tuổi của anh - Gia Bảo (Huy Khang) là kết quả của một lần gia đình cùng em trai anh (Gia Khang - Lãnh Thanh) dùng hạ sách chuốc say và đẩy anh lên giường cùng một cô gái lạ. Tuy được cưng chiều từ bé nhưng vì không có mẹ và trải qua một cú sốc trong quá khứ, Gia Bảo mắc bệnh trầm cảm, rất sợ người ngoài.
Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời Chương 47: Nữ nhân đã uổng rượu như thế nào, làm sao tư cách đứng trước mặt đường mặc trầm Buông eo nhỏ của cô ra, Đường Mặc Trầm chậm rãi xoay người đồng thời ánh mắt từ ôn nhu sang lạnh như băng, giống
Các nghệ sĩ như Thủy Tiên, Hoài Linh, Đàm Vĩnh Hưng, Trấn Thành đã được "minh oan" sau khi Công an TPHCM và Bộ Công an có thông báo những nghệ sĩ này không có dấu hiệu sai phạm trong việc quyên góp tiền làm từ thiện.Sau 1 năm dư luận trái chiều về vấn đề các nghệ sĩ kêu gọi, quyên góp tiền làm từ thiện
Cập nhật mới nhất Ông Trùm Giải Trí Bí Mật Cưng Chiều: Cô Vợ Ngốc Ngọt Ngào | ,Công Tử Diễn丨Phong Kiêu có một cô vợ trẻ như hoa như ngọc, thế nhưng luôn trốn mình đi đóng phim, đã vậy còn luôn cố tỏ ra vẻ già dặn khiến anh phải đau đầu.***Hắn nở nụ cười đầy ma mị:"Em đừng hòng tiếp xúc
. Anh lái xe đưa cô về nhà. Ngồi sau xe cô vì say mà cứ lải nhải một mình. Về đến biệt thư anh bế cô vào, đi lên phòng rồi đặt cô nhẹ nhàng xuống giường. "Đã không biết uống mà còn cố chơi trội để rồi say khướt như vậy" - Anh nhìn cô rồi nói sau đó quay xuống phòng bếp pha canh giải rượu cho cô. Sau khi pha xong canh giải rượu anh vừa bưng tô canh quay lại thì bất chợt nhìn thấy cô đứng ngay đằng sau cầm chai rượu tây không biết cô lấy ở đâu khiến anh giật mình thiếu chút nữa tô canh rơi xuống. "Doãn Kì mau lại đây!" - Cô mỉm cười mông hơi cong ra phía sau hai ngón tay đưa ra phía trước vẫy anh "Hôm nay dám cả gan không dùng chủ vị còn nói chuyện với anh kiểu đó. Mẫn Khả Băng nhà em hôm nay được lắm" - Anh đặt tô canh sang một bên đi đến gần cô "Hứ... sao không dám chứ tên họ Mẫn nhà anh định làm gì tôi ngon thì đến đây. Mà anh vừa nói Mẫn Khả Băng nhà em sao? Thế tôi không phải vợ nhà anh à?" - Cô hất tóc, vẻ mặt ngước lên nhìn anh cao hết cỡ tỏ vẻ đanh đá "Phải! Mẫn Khả Băng là của nhà anh là vợ của Mẫn Doãn Kì"- Anh nói "Tốt ngoan lắm" - Cô cười rồi lảo đảo bước ra chỗ anh. Gần đến nơi thì chân không vững lập tức ngã nhào vào người anh may là anh đỡ kịp "Em say rồi nếu không có anh đỡ nhất định em sẽ bị thương đó."- Anh ôm cô vào lòng giọng nhỏ nhẹ nói với cô như đang dỗ dành một em bé ba tuổi "Gì? Anh nói em say á? No no em không say. Để em cho anh xem em có say không nhé" - Cô cầm chai rượu uống một ngụm rồi đặt xuống môi anh mà truyền rượu qua miệng anh sau đó mạnh bạo mà đưa lưỡi của mình cuốn lấy lưỡi anh. Bàn tay cô mân mê tháo từng chiếc cúc áo sơ mi của anh, tay còn lại sờ xuống đũng quần của anh ma sát khiến cho 'tiểu kì' ngóc đầu lên một cách cường tráng. Máu nóng trong người anh bắt đầu tăng dần lên, anh ôm cô bế vào phòng khách đặt cô lên ghế sofa rồi anh ngồi đè lên ngấu nghiến đôi môi của cô, tay nhỏ khẽ luồn vào trong áo mà sờ mó cơ bụng rắn chắc. "Bảo bối à hôm nay lá gan của em cũng lớn lắm. Dám khiêu khích anh còn dám nói không chủ vị để xem anh xử lí em thế nào. Nhóc con hôm nay em nhiều tội lắm"- Anh thì thầm vào tai cô rồi cắn nhẹ một phát, bàn tay to xé tung cúc áo sơ mi đồng phục trường rồi cởi bỏ áo ngực sau đó anh cắn trên xương quai xanh cô rồi đến cổ để lại dấu hôn đầy ái muội. "Vậy để bảo bối chịu tội ngay bây giờ được chứ?" - Cô nhếch miệng cười đầy ma mị rồi lật ngược anh lại ngồi lên trên, cúi xuống bạo gan mà hôn lên môi anh, cắn mút từng chút. Bàn tay mò mẫm cởi thắt lưng da rồi kéo khóa quần anh xuốn, bàn tay luồn lách vào bên trong mà xoa nắn 'Doãn Kì nhỏ'. Dương vật vốn đã cương cứng nay còn cương cứng đến khó chịu "Ú... sao cậu nhỏ nó cứng vậy?" - Cô cầm vào dương vật của anh, cảm thấy nó cứng còn đang ngóc đầu lên liền hỏi "Bảo... bảo anh nghĩ em nên dừng lại tốt nhất là không nên đùa với lửa" - Anh nói cô, câu nói chính là cảnh cáo cô không nên khiêu khích dục vọng trong anh, anh là vẫn còn yêu đời chưa muốn vào tù vì làm chuyện bậy bạ với cô nhóc chưa đến tuổi vị thành niên
Nghe Khả Băng giải thích, trong lòng cũng có chút mủi lòng nhưng ý chí vẫn quyết tâm không thể dễ dàng bỏ qua cho bé con chuyện này được. Rất muốn nói với cô rằng anh cũng nhớ cô rất nhiều nhưng lại kìm nén để dạy dỗ bé con. Một lần nữa gỡ tay cô ra khỏi thắt lưng, lần này chân thật nhanh mà bước ra khỏi phòng "Nghỉ ngơi đi. Đừng làm mình bị thương nữa anh rất nhiều việc không thể lúc nào cũng bên cạnh em." Cánh cửa phòng đóng lại cũng là lúc Khả Băng ngồi thụp xuống đất. Dù nói cách nào anh vẫn thế vẫn một mặt lạnh lùng mà đối diện với cô. Ánh mắt vô hồn nhìn ra phía cánh cửa phòng khép kín nó không chớp lấy một lần thi thoảng có tiếng nấc cụt rồi tiếp đến là tiếng khóc thút thít. Ngồi suốt đến khi mặt trời thay bằng mặt trăng, trong phòng tối mịt mới cô mới bừng tỉnh. Lắc lắc cái đầu nhỏ giúp mình tỉnh táo, đã ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ chân cô tê đến nỗi không thể đứng dậy đành ngồi một lúc nữa cho chân hết cứng đờ mới đi vào phòng về sinh. Cô không thể để anh mãi lạnh lùng như vậy được. Vào phòng vệ sinh rửa mặt sạch sẽ rồi thay cho mình một bộ đồ mới, cánh tay bị thương thật là bất tiện khiến cô toàn phải tự làm bằng một tay đến bực mình. Chật vật mãi mới có thể thay xong bộ quần áo chỉnh chu. Lấy lược chải sơ qua tóc rồi chạy xuống nhà "Dì Lương cháu ra ngoài một lát" "Phu nhân định đi đâu sao?. Sắp đến giờ cơm tối phu nhân dùng bữa xong hẵng đi có được không?"- Dì Lương đang bận bịu nấu bữa tối nghe thấy giọng cô liền vội chạy ra "Cháu có việc gấp. Dì dùng bữa đi không cần đợi cháu đâu" - Nói xong liền chạy ra ngoài nơi có chiếc taxi đang đỗ ở đó "Tiểu thư muốn đi đâu?" - Vị tài xế nhìn xuyên qua gương chiếu hậu hỏi địa điểm cô muốn đến "Cho tôi đến tập đoàn Mẫn Thị" "Vâng" - Sau khi nghe rõ địa điểm vị tài xế bắt đầu khởi động xe di chuyển. Chưa đầy mười lăm phút liền đến nơi. Trả tiền taxi, cô vội chạy xuống vào quầy lễ tân "Mẫn Doãn Kì có trên phòng không ạ?" "Mẫn phu nhân! Thưa phu nhân chủ tịch đang trong phòng họp ạ"- Thấy Khả băng cô tiếp tân liền tươi cười cúi đầu chào theo phép tắc "Cảm ơn chị" "Phu nhân có cần tôi liên lạc cho chủ tịch báo một tiếng không ạ?" "Dạ không cần đâu" "Vậy để tôi giúp phu nhân lên phòng chủ tịch" Cô tiếp tân niềm nở dẫn Khả Băng đi thang máy dành cho chủ tịch lên tầng cao nhất. "Phu nhân có muốn dùng gì trong thời gian đợi chủ tịch không ạ?" "Cho em một capuchino" - Khả Băng nghĩ một lúc rồi nói cho cô tiếp tân đồ uống muốn dùng "Vâng. Phiền phu nhân đợi tôi một lát"- Cô tiếp tân cúi đầu chào Khả Băng rồi rời đi. Một lúc sau quay trở lại trên tay cô tiếp tân có kèm theo một ly capuchino. Đặt nhẹ nhàng trên bàn "Chúc phu nhân ngon miệng" "Cảm ơn chị" "Vâng. Tôi xin phép xuống tầng làm việc"
"Bảo bối em có mau thức dậy hay không đây." - Anh lắc lắc cục bông trong chăn "Em buồn ngủ... hay lần sau anh có thể lùi giờ học xuống tầm 10h hẵng đi học chứ cứ như vậy chắc em thiếu sức mà ngất mất" - Cô ngái ngủ nhưng vẫn cố tuôn một tràng "Vậy thay vì cách đi học muộn đến 10h chi bằng em nghỉ học ở nhà ngủ. Anh sẽ thuê gia sư nữ về kèm em học đến lúc em thi tốt nghiệp sẽ giúp em lấy bài thi làm tại nhà. Em thấy ổn chứ vợ yêu?" - Anh ranh ma đối lại với cô. "Không được. Tuyệt đối không! Em thà dậy sớm còn hơn ở trong biệt thự không lấy một thứ trò gì để chơi này"- Cô vùng dậy khỏi chăn mặt đối mặt với anh, rất nghiêm túc "Vậy từ mai em hãy tự đặt chuông báo đi học rồi tự xuống ăn sáng anh sẽ không gọi em nữa. Vì dù gì anh đi làm cũng muộn hơn em nên anh sẽ ngủ thêm một chút" - Anh nhún vai rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng "Anh không thể đối xử với vợ như vậy. Em là vợ anh mà, anh biết em không thể tự dậy sớm cũng không biết làm đồ ăn mà sao anh nỡ..." - Cô bắt đầu sụt sịt. Sau khi nghe tiếng sụt sịt của cô đằng sau, anh lập tức mềm lòng mà chạy lại dỗ dành cô vợ bé bỏng "Thôi đừng khóc nữa anh thương. Anh sẽ gọi em dậy cũng sẽ nấu bữa sáng cho em. Được chứ? Bây giờ ngoan vào vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng sau đó anh đưa bảo bối đi học" - Anh hôn lên trán cô một cái thật kêu 'chụt' "Hic... anh nhớ đó. Tim em yếu đuối lắm nếu anh nói câu đó nữa em sẽ không chịu nổi mà ngất ngay ra đây" - Cô chu mỏ rồi quay người đi vào nhà vệ sinh. Anh lắc đầu trước vẻ mặt giận dỗi của cô, không biết bao giờ cô mới chịu lớn đây. Mỗi lần thế này làm trong người anh muốn bùng cháy nhưng lại phải kìm nén vì bảo bối chưa đủ tuổi thành niên Anh đi xuống nhà sắp đồ ăn sáng lên bàn, luôn kèm theo một ly sữa ấm cho cô. Khoảng mười phút sau cô vệ sinh cá nhân, thay đồ cột tóc sau đó xuống phòng ăn. Sau khi hoàn thành bữa sáng anh lái xe chở cô đến trường như thường lệ, trước khi vào vẫn không quên hôn anh một cái để tạm biệt. Cô vừa bước vào lớp đã có bao nhiêu ánh mắt nhìn cô không chỉ trong lớp mà từ lúc cô bước vào cổng trường đã có bao nhiêu ánh mắt nhìn chăm chú, họ còn xì xào bàn tán khiến cô thập phần khó hiểu "Mẫn phu nhân đến rồi!" - Lão hiệu trưởng Chu từ của lớp phóng thẳng vào kèm theo giọng điệu ngọt sớt khiến cô thấy nổi da gà "Thầy nói gì vậy? Mẫn phu nhân nào ạ?"- Cô biết ngày này thế nào cũng đến, chắc những con người đang bàn tán ngoài kia chín mười đều là bàn về vấn đề của cô cùng Doãn Kì. Lão hiệu trưởng cũng vì thể liền thay đổi giọng điệu không chua ngoa như những lần trước mà là ngọt ngào như bánh ngọt vị dâu "Em còn giấu làm gì. Chẳng phải Mẫn chủ..." "Ấy ấy thầy chúng ta lên văn phòng của thầy được không ạ. Hôm qua em làm hỏng đồ của trường vừa về liền nghe ăn mắng nên hôm nay phụ huynh của em đã lập tức đưa em tiền bồi thường. Nhưng em thấy đưa ở đây có hơi lộ liễu em có thể đưa cho thầy trên văn phòng chứ ạ?" - Hiệu trưởng Chu chưa nói xong liền bị cô chặn họng. Cô thực không muốn như vậy chút nào
Khả Băng kiễng chân lên hôn chụt phát vào đôi môi đang chu ra của Mẫn Doãn Kì. Như đạt được ý nguyện anh liền vui mừng phấn khích ra mặt, thích thú mà cúi xuống hôn chụt lên má cô rồi đến trán nói chung là toàn bộ khuôn mặt "Hôm nay anh sao vậy?"- Khuôn mặt khó hiểu nhìn người chồng trước mặt "Bảo bối à anh nhớ em quá"- Anh ôm lấy thân hình bé nhỏ mà lúc lắc người "Không phải hôm nay anh có chuyện gì dấu em đấy chứ?"- Đôi mắt to của cô hơi híp lại bản mặt bán tính bán nghi nhìn anh "Làm gì có. Nào lên xe anh đưa em đi chơi"- Mở cửa xe giúp cô rồi cũng hí hửng chạy sang bên còn lại ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn rồi phóng xe đi "Hôm nay em muốn đi đâu? Mẫn tổng tài đây sẽ chiều em tất"- Mẫn Doãn Kì mắt vẫn tập trung nhìn về phía trước lái xe nhưng khuôn mặt lại tươi cừoi hỏi cô, Khả Băng quay ra đập vào mắt cô là nụ cười của anh, nó khiến tim cô chạy chệch một nhịp, bị nụ cười ấy cuốn sâu vào khó dứt một cách say đắm "Bà xã? Em có nghe thấy anh nói gì không?"- Đợi mãi không thấy cô cất tiếng anh có hơi khó hiểu khẽ đánh mắt qua nhìn cô "À em có nghe này. Anh nói thật không? Em muốn đi vòng quanh Bắc Kinh này!" "Duyệt.!"- Doãn Kì hào hứng với ý kiến của nương tử mình, xe bắt đầu tăng tốc phóng vun vút trên con đường đang dần ngả sang màu đêm của thành phố Bắc Kinh rộng lớn. "Ông xã ! Em đói quá chúng ta dừng lại tại quán ăn vỉa hè nào đó đi"- Nghe tiếng bụng biểu tình, bàn tay nhỏ khẽ xoa xoa bụng, ánh mắt nhìn sang mấy quán ăn vỉa hè gần đó, mùi thơm của những miếng thịt nướng những món ăn vặt về đêm cứ quấn lấy bao trùm chiếc xe cadillac "Chúng ta ăn thịt nhé. Em chịu không?"- Doãn Kì hơi lái chậm xe lại quay sang nhìn cô, thấy cái đầu nhỏ gật đầu cái rụp liền đánh lái vào bãi đỗ xe gần đó, tắt máy sau đó nắm tay bảo bối vào một tiệm đồ nướng "Oa ngon quá"- Nhìn mấy miếng thịt được chủ quán nướng vàng lên lật qua lại trông thật hấp dẫn khiến Khả Băng mắt tròn xoe nhìn, miệng còn vô thức thốt lên câu khen ngợi "Vợ chồng trẻ hai cháu muốn ăn mấy suất?"- Nghe tiếng bà chủ quán ngước lên nhìn hai con người và niềm nở mời chào "Cho cháu năm à không mười suất"- Khả Băng ban đầu dơ năm ngón lên nhưng cuối cùng lại đổi thành mười ngón "Được rồi. Hai đứa ra kia ngồi đợi chút thịt sẽ đến ngay"- Vị chủ quán ghi chép đơn rồi tiếp tục nướng thịt Cả hai cùng nhau ngồi ở bàn gần đó, Khả Băng vui vẻ quay trái phải ngó nghía các gian hàng trưng bày đồ ăn mà mắt không khỏi cảm thán, lát nữa cô nhất định phải càn quét hết chỗ này "Đồ ăn đến rồi đây. Hai đứa ăn ngon miệng. Thật đẹp đôi đó nha"- Bà chủ quán bưng một khay thịt đầy bự ra phía bàn hai người, ánh mắt không khỏi khen ngợi vẻ đẹp của đôi bạn trẻ đang chăm chú nhìn vào khay thịt "Cháu cảm ơn bà"- Doãn Kì lễ phép đáp trả bà chủ quán "Không phải đâu ạ! Đây là anh trai cháu đấy"- Khả Băng cho một miếng thịt vào miệng rồi bông đùa nói ra một câu, thiếu chút nữa Doãn Kì anh nuốt chửng miếng thịt vừa mới cho vào miệng
Thể loại Ngôn tình, Ngọt sủng, Ngược luyến, Nữ cường, Hắc bang, Truy thê, Hào môn, Tiền hôn hậu ái...Bị người ta hạ dược, Nam Cung Tuyệt vì thế mà vào nhầm phòng, cùng một cô gái lạ trải qua tình một đêm...Cô bỗng nhiên thất thân, lại còn bị mẹ kế hãm hại, gả bán cô cho một tên tổng tài hắc đạo lãnh khốc, tàn hai người trở thành vợ chồng, hắn vẫn luôn nhớ về cô gái đêm đó, nhưng vẫn thực hiện nghĩa vụ với hiện cô không còn nguyên vẹn, hắn không tiếc buông lời nhục mạ “Quả nhiên là loại không biết xấu hổ!” Hắn lấy cớ cô thất thân, dùng mọi cách tra tấn. Cô lại không biết, cuộc hôn nhân này chỉ là để che giấu một âm mưu kinh thiên động địa mà tiêu sái rời đi, lúc trở về lại mang theo một cái bánh bao càng lớn càng giống hắn như đúc...
tổng tài băng lãnh cưng chiều cô vợ be nhỏ